Thói quen nghe nhạc Trịnh, nhấm nháp vị đắng của ly café cuối tuần vẫn luôn tồn tại đâu đó, nhất là những buổi trời mưa, cái lắng đọng, cái thấm thía càng rõ rệt. Không gian tĩnh là chiếc nôi nuôi cảm xúc âm nhạc Trịnh Công Sơn lớn dần trong những trái tim ưa trầm mặc. Tôi biết hát nhạc Trịnh từ năm 16 tuổi, nhưng bắt đầu biết cảm nhận thì phải đợi lỡ dỡ vài ba cuộc tình…
Lần đầu tiên cất tiếng hát, giai điệu tự nhiên tuôn nơi đầu môi mà chính tôi cũng không nhớ mình biết đến nó tự bao giờ! Tiếng ghi – ta thùng chảy theo dòng cảm xúc ngây ngô của đôi tim mới lớn, cuốn vào trong những tình cảm chớm nở thuở chưa biết đau thương. Bóng hồng trong ca khúc thật đẹp, nét đẹp “Hoa ghen liễu hờn” của Kiều với ngôn ngữ khuôn sáo mang tính ước lệ đậm nét. “Nắng có hồng bằng đôi môi em, mưa có buồn bằng đôi mắt em…?”
Giai điệu mới cất lên mà như đã quen lâu vì nó mang đậm chất Trịnh, lột tả phần hồn của từng câu chữ trong ca từ. Không một lần khen người tình bằng chữ “đẹp”, chữ “xinh”, mà với cái cách thổi tình cảm con người vào thiên nhiên cho ta hình dung rõ nét diễm kiều đến xao lòng người: “Gió sẽ mừng vì tóc em bay, cho mây hờn ngủ quên trên vai, vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi…..” Gió mừng và mây hờn hay chính tác giả đã buồn đã vui, đã cuốn theo những cảm xúc xoay vần?... Xa những cảm xúc trong trẻo thuở nào, tôi dần quên những giai điệu dìu dặt, quên dần cách hát mộc mạc đều đều với tiếng ghi – ta thùng. Một ngày, tôi cầm chiếc micro, giữa không gian trầm lắng một tối cuối thu, cất giọng ngân nga: “Nắng có hồng…” bỗng giật mình nhìn thấy từng lời tuôn ra khe khẽ, chầm chậm, nắn nót…
Dường như có chút gì mênh mông man mác trong lòng tôi bật ra theo giai điệu, mắt tôi hút vào một ánh nhìn sâu thăm thẳm, tình yêu ngập tràn, đẹp mà sâu… Kẻ đồng hành ngày xưa cùng chiếc ghi-ta thùng đã rẽ sang hướng khác, người cùng đi chung với tôi một con đường là ánh mắt dìu dịu kia đang nhìn! Dẫu vậy, nghe vẫn cồn cào chút âm điệu xưa trong dạ… “Nắng có còn hờn ghen môi em, mưa có còn buồn trong mắt trong?...” Điệu tính bỗng đổi sang trưởng, câu hỏi của ông Trịnh sao nghe như thể đang tìm lại nét kiều diễm xưa, như đau đáu …còn không? Thưa người, giờ đây nét thơ ngây trong trẻo đã loang chút màu suy niệm, nét diễm kiều có thêm chút trải nghiệm đã hóa vị mặn mà, chắc vì vậy mà tôi không thể tuôn hời hợt cái quỹ đạo giai điệu này như xưa nữa, mà phải chầm chậm, nắn nót như lời hứa, lời thề nguyền! Nghe như tiếng người xưa đang oán trách: “Từ lúc đưa em về, là biết…xa ngàn trùng!”
Phải, người đã đẩy thuyền tôi ra xa con sóng năm nào, người đã tự đi tìm bến bờ đẹp, khi mà mắt tôi còn chưa hiểu hết ý nghĩa những giọt lệ…và vì thế người đã đưa tôi về đây, bình yên, không vướng bận. Xin cảm ơn người! Ánh mắt kia sẽ theo tôi suốt chặng đường còn lại, tôi nguyện chìm lắng, ngủ vùi vào bể sóng lung linh ấy, dẫu tôi biết con sóng sẽ chẳng phải êm đềm… “Suối đón từng bàn chân em qua, lá hát từ bàn tay thơm tho, lá khô vì đợi chờ, cũng như đời người mãi âm u…” Với tôi, người xưa đã thôi đợi chờ. Vậy thì tại sao đang sáng lên một nét trưởng trong xanh cùng câu hỏi mở, lại buồn bã trở về điệu thứ, nghe hiu hắt, mênh mang, cũng như buổi xế chiều nối ngày và đêm, đưa màu vàng vọt của hoàng hôn thổi vào ánh nắng đang rạng ngời. Phải chăng ca khúc muốn rót vào tôi một điềm báo mơ hồ cho niềm tin trong lành nơi tình yêu trong tôi? Tôi đã nguyện ngủ vùi trong bể sóng tình sâu thẳm nơi ánh mắt kia, có ngủ yên…?
Hai năm rồi tôi không trở lại phòng trà xưa, tối nay sao người lại lái xe đưa trở về. Hai trái tim vẫn trao đổi cùng nhau 1 lời nói, mắt người vẫn nhìn tôi xa xăm, gửi gắm, thế mà, bên cạnh chúng tôi giờ đây đã có thêm vài ba ánh mắt lạ. Chấp nhận! Không oán than. Tôi lại cầm micro đưa lên môi ngân nga: “Nắng có hồng…” Đến phút giây này, tôi biết. Môi đã nhạt hơn nắng, mắt …vẫn buồn hơn mưa! Đâu đó tiếng người xưa bên cây đàn ghi – ta thì thầm: “Nơi em về ngày vui không em? Nơi em về trời xanh không em?” Khen cho ông Trịnh khéo trêu ngươi, bày chi câu hỏi chua cay, nghe như kiểu mỉa mai, nhạo báng… Người xưa đã cập bến yên vui, còn dõi theo chi con thuyền giữa sóng đời bão tố để nay nhìn tôi cất tiếng cười ngạo nghễ… Nơi em về, ngày vẫn vui và trời vẫn trong xanh, dẫu dấu trong tim là vết dao sắc nhọn, rỉ máu…
Người đâm vào tim tôi, chính là tự đâm vào tim người. Tôi hiểu, vết đau tim người còn sâu và rộng hơn vết đau người để lại nơi tim tôi. Xin Người hãy cất bớt giùm tôi thứ nồng nàn trong ánh mắt cũ, vì ngày mai đây, môi người sẽ đặt nụ hôn lên một đôi môi lạ, dù thấy vị có hờ hững, có đắng cay, thì môi tôi vẫn cứ nhạt hơn nắng mất rồi… Lạ lẫm, dò dẫm trong chính những ca từ quen thuộc, tim tôi đau đớn mở ra đón nhận cảm xúc mới, lời ca tôi muốn buông lơi mà sao tuôn ra lại cứ nghẹn ngào… “Ta nghe nghìn giọt lệ, rớt xuống đời làm sóng lênh đênh…" Người thì thầm: “Anh muốn tặng em 1 cái hôn trên sân khấu. Em hát đi” Tôi thì thầm: “Ngày xưa như cánh vạc bay là của riêng em, nay em tặng lại cho anh, riêng anh, dù ta sẽ không bao giờ được ở chung 1 nhà…”
Tôi vẫn thường hát “Như cánh vạc bay” trong nhiều không gian khác nhau, nhưng chưa một lần trở lại phòng trà xưa. Mỗi khi cất lên, dù không còn ánh mắt nào nồng nàn, gửi gắm, tôi vẫn biết tim người đang nối cùng tim tôi 1 nhịp. Lời hát giờ đây thấm thía, ngọt ngào của một trãi nghiệm; mặn mà của nỗi nhớ không còn da diết thiết tha, mà sâu và lắng một niềm tin. Tôi vẫn đợi người!
hanhvan gởi nhận xét mà hổng biết có đến được Hạ Thi không nữa... hanhvan thật vui khi nhận ra Hạ Thi là "người nhà" Đồng Nai đấy!
Trả lờiXóahanhvan thích "Như cánh vạc bay", và thích cả những dòng cảm nhận nhẹ nhàng mà sâu lắng về bài hát ấy!
Cảm ơn chị HV!
Trả lờiXóaChắc chị đã nhận thấy chị là người đầu tiên ghé thăm và để lại nhận xét trên blog của em.
Blog còn thiếu sót, bài đăng rất vội vã sơ sài, em đang cố hoàn thiện. Mong tiếp tục nhận những lời bình của chị!
Rất bất ngờ vì chị ghé thăm, em chưa công bố blog cho ai cả! (vì xấu hổ) Góp ý chân thành cho em, chị nhé!
Em còn nhỏ làm sao em biết được
Trả lờiXóaMỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu (NTN)
Em còn nhỏ? Ừ thôi, em mặc kệ
Trả lờiXóaChú sâu nào ngấp nghé nụ tình kia…
Cảm ơn anh ghé thăm khu vườn còn hoang và để lại dấu chân!
Vẫn mong lời nhận xét của anh.
cũng không biết lời nào để nói về cảm nhận của bài hát nay nhưng cũng vẫn dành cho 2 từ " sâu lắng "...
Trả lờiXóacó lẽ để hiểu nhạc trịnh ta cứ phải đi và xuyên suốt thời gian từ năm nay sang năm khác ta mới hiểu nó. và mỗi lần hiểu, ta cảm nhận nó rất mới.. không lần nào giống lần nào..
vô tình ghé, tham gia vào câu !