28 thg 9, 2009

Văn hoá xe buýt

Từ lâu xe buýt đã là một phương tiện lưu thông quen thuộc, dễ đi vì phí thấp. Càng ngày ra đường chúng ta càng nhìn thấy nhiều hơn những chiếc xe màu xanh lá cây, màu đặc trưng của “họ nhà buýt” cùng những con số tuyến. Tiện lợi, dễ đón, dễ đi, nhưng tính ra cũng lắm nhiêu khê, vì phải có trạm dừng hợp lí và đầy đủ, phải canh làm sao chạy cho đúng giờ tuyến quy định, kiểm soát bằng vé… Những điều này thì đã được bàn khá nhiều, hôm nay tôi chỉ đề cập đến vài hệ quả không đáng có của những nhiêu khê trên.

Hôm đó trời nóng gay gắt, nắng hè cao điểm! Phụ nữ ra đường giờ này thì phải “bao bọc” khá cẩn thận, hầu như chỉ còn nhìn thấy…đôi mắt. Bữa đó, tôi có việc gấp phải về Gia Kiệm, mà không tìm đâu ra xe máy. Thế là bắt xe buýt. Lên xe khoảng 10p thì thấy bên đường, một cô gái trẻ khá yểu điệu, dáng người cao ráo với đôi cao gót thanh mãnh, nhưng cũng không tránh khỏi ngoại lệ “kín toàn thân”! Giơ tay bắt xe, trông cô thật đáng yêu dù chỉ nhìn thấy đôi mắt.

Cái khổ là ở đây không có trạm dừng. Tài xế khắc phục bằng cách tấp thật lẹ vào lề với tốc độ ớn lạnh, chiếc xe uốn mình cái vèo tấp sát vào cô gái, bánh chưa dừng đã dượm tăng tốc tiếp cùng câu cửa miệng eo éo của anh lơ trong chiếc áo xanh đồng phục: “Lẹ lẹ em ơi, trời ơi leo lên…Nhanh!

” Chắc nghĩ lời nói chưa đủ tác dụng nên anh lơ chìa luôn cánh tay lực lưỡng, 1 đằng tóm lấy cái giỏ xách xinh xắn sạch sẽ, đằng kia kéo mạnh khổ chủ của nó đẩy vào trong xe. Tôi lập tức liên tưởng đến việc tóm gọn một chú cá đang còn quẫy đuôi nhét vào trong chiếc hộp và đậy nắp lại. Tội nghiệp cô gái, luống cuống với đôi giày cao gót, bước lên thì ngại tốc độ xe và sợ đạp nhầm bàn chân anh lơ to tổ chảng đang áng ngữ hết hai phần ba bậc leo của xe buýt; nhưng chần chừ thì lại sợ bàn tay thô bạo của anh lơ kéo mạnh, nhắm mắt “bang đại”, cô chui tọt vào xe bằng cách luồn qua không gian hẹp bên dưới cánh tay (có lẽ đầy “hương”) của anh lơ(!) Ngay lập tức cửa xe đóng lại. Chiếc buýt chồng chành nhồi tới nhồi lui, cô gái giơ tay tóm vội cái gì đó khả dĩ có thể bám được, khổ nỗi lại vớ ngay cánh tay một “anh chàng”, ngước lên nhìn, cô thấy “anh chàng”…đáng tuổi bố đang ho khằng khặc(!!!) Quá bức xúc, mặt đỏ gay (tôi tưởng tượng vì chỉ nhìn thấy ánh mắt “hình viên đạn”) cô lột phăng chiếc khẩu trang thở hào hển, lắp bắp: “Cái anh này, cũng phải để xe dừng tui mới leo lên được…” “…dừng cái gì em ơi hổng có trạm phải chạy cho lẹ chứ!”.

Cô gái toan hả mồm cãi tiếp thì phải ngậm lại ngay vì ba bảy hai mốt thứ mùi đang xộc lên. Xe chật kín, không còn chỗ bám tay chứ đừng nghĩ đến chuyện đặt mông. Chưa đứng yên nổi trên hai bàn chân của chính mình thì một cô áo xanh đồng phục lại lù lù đi tới, chìa ra một xấp vé dày cộm chuẩn bị xé: “Tới đâu?” “Nàng” hỏi cộc lốc, cô gái lí nhí: “Dốc mơ”.

Rồi cô không biết cách gì lấy tiền mua vé! Một tay xách giỏ, một tay bám chặt vào “anh chàng” đáng tuổi bố để chống lại cơn nhồi của chiếc buýt đang lách vèo vèo vì tay lái lụa của bác tài. Cuối cùng, dưới sự đốc thúc bằng ánh mắt kém kiên nhẫn của “nàng” thu vé, cô gái tựa hẳn vào người đàn ông, nhăn mặt nín thở để mở giỏ lấy tiền. Mồ hôi nhễ nhại, bộ đồ đi nắng kín mít bao tay bao chân, nhìn cô …tơi tả, hết “đáng yêu” như lúc còn đứng bên lề đường bắt xe.

Tôi đứng lên định nhường ghế cho cô ngồi thở một chút, nhưng ngay lập tức cô nở lại nụ cười rất tươi và bảo: “Thôi chị ngồi đi, chị lên trước mà…”. Ừ nhỉ, người lên sau không nên dành chỗ ngồi với người lên trước, người trẻ phải người chỗ cho người già, ai ho phải che miệng quay mặt chỗ khác, nói chuyện nhỏ nhẹ, văn minh, xe đón khách phải dừng hẳn lại…

Đó mới là văn hóa xe buýt chứ? Chắc chiếc xe này còn trẻ người non dạ chưa được học bài vỡ lòng trước khi ra đời hành nghề “buýt chuyên nghiệp”!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tin văn hóa mới nhận