22 thg 9, 2009

Nỗi lòng người mẹ...

Hoàn thành ba năm học với chương trình rèn luyện khá dày và thiết thực, tôi và bạn bè cùng lớp chuẩn bị cho buổi nhận bằng tốt nghiệp với sự háo hức pha lẫn niềm tự hào lâng lâng... Nhưng một chuyện nhỏ bên lề lễ trao bằng tốt nghiệp khiến tôi không khỏi băn khoăn, suy nghĩ: Chuyện liên quan đến mẹ của một người bạn.

Sống ở một xã vùng sâu, vùng xa, mẹ của bạn tôi không ngần ngại bất cứ công việc nặng nhọc nào, miễn sao các con được đi học, được nên người. Không phụ lòng mẹ, các con của bà lần lượt vào trung cấp, cao đẳng, đại học.

Con học chữ, mẹ lên rẫy mà từng bước bà vẫn dõi theo trang vở, thành tích của con. Con gái út của bà, là bạn cùng lớp với tôi, học ở mẹ tính cần cù chịu khó, đồng thời biết rằng chỉ có học mới đưa mình thoát khỏi nghèo khổ. 3 năm trọ học ở xa, cô bạn của tôi đã dành thời gian cho việc học, cũng như rèn luyện kỹ năng ngoài giờ học...

Kết thúc 3 năm, cô bạn tôi ra trường với tấm bằng tuy không xuất sắc nhưng thành quả tốt đẹp nhất chính là sự quý mến, tín nhiệm và lòng tin yêu của thầy cô, bạn bè. Tự hào với những điều con gái gặt hái được, ngày nhận bằng cử nhân của chúng tôi, bà đã bỏ ngày làm rẫy để khăn gói lên thành phố. Nhận điện thoại chúc mừng của bà con xa gần, lòng bà lâng lâng nghĩ đến giây phút được tận mắt nhìn thấy con mặc áo cử nhân, nhận bằng tốt nghiệp! Trường chúng tôi mỗi năm có gần 1.000 sinh viên tốt nghiệp, nhưng mấy ai được một niềm tự hào đẹp đẽ từ một bà mẹ vùng cao như thế? Với sự hân hoan trong lòng, bà còn dự định sẽ xin gặp riêng thầy hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của con để nói lời cảm ơn chân thành...

Thế nhưng, vừa bước vào đến cửa hội trường lớn, nơi con gái của bà lát nữa sẽ nhận bằng tốt nghiệp, một cánh tay không mấy nhẹ nhàng đã bất ngờ lôi tuột bà ra ngoài, cùng tiếng gầm gừ khó chịu. Không một lời nói, nhưng cử chỉ lạnh lùng của người bảo vệ của trường tôi như bảo rằng: "Đây không có chỗ cho bà!". Tôi ngạc nhiên vội thốt lên mấy tiếng: "Chú ơi, bác đó là phụ huynh của... ". Nhưng chưa dứt câu, cánh cửa hội trường đã đóng sầm lại!

Bà nhìn chúng tôi qua ô cửa kính, xua tay cho lũ trẻ yên lòng vào ghế ngồi, rồi lặng lẽ quay đi. Nhìn theo, tôi thấy trong mắt bà như có chút gì hụt hẫng. Trong lòng tôi trào lên nỗi xót xa...

"Bác không tủi thân vì bị đuổi ra ngồi ngoài gốc cây, cũng không trách trường không có chỗ cho những bà mẹ quê như bác, chỉ tiếc chưa được tận mắt nhìn thấy con bé đứng trên bục vinh dự nhận bằng. Và, cũng còn một chút nghĩ ngợi, băn khoăn: môi trường con bé học 3 năm là vậy sao?" - sau buổi lễ, mẹ của bạn tôi nói thế.

Hoa Hạ

Bài đã đăng trên báo Đồng Nai ngày 22-9-2009.
http://www.baodongnai.com.vn/default.aspx?tabid=586&idmid=1&ItemID=44911

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tin văn hóa mới nhận