- Sáng nay con về thăm nơi Bác
Nơi Bác nằm yên, tay không buông
Hàng tre trong thơ, kìa! Xanh ngắt…
Vội vã con đi, nước mắt tuôn!
- Sáng nay con về thăm nơi Bác
Nơi Bác ngồi ăn, mâm cơm suôn
Con thấy ông già, đâu Chủ tịch?
Ngồi đó “mình ên”, ai cơm chung???
- Sáng nay con về, chân bước run
Ao cá còn đây, hồ nước trong
Ồ! Dáng “bụt mọc” thơ Tố Hữu
Kia! Vườn xoài nở, trắng hoa buông
- Sáng nay con về, thấy ngàn muôn
Như trong thơ cũ vẫn đọc luôn
Hút trong mắt nhỏ không gian lớn
Cảnh lạ, mà quen! Ngút yêu thương…
- Sáng nay con về, xin khóc muộn
Kể chuyện Bác hay, hóa kể suôn
Nay đứng đây nhìn, lòng con rõ:
Chuyện kể rằng hay, thực mới buồn…
- Sáng nay con về, con khóc luôn
Thấy người đứng đó, trời mưa tuôn…
Lom khom chống gậy, quần cao thấp
Chầm chậm Người ơi… kẻo ống buông!
Ao cá thì to, mưa cứ tuôn
Con sợ chiếc ô bé cỏn con
Bốn kẻ dâng cơm, người đâu muốn
Một người sang, chỉ nhọc chút thôi!
- Sáng nay con về, Bác đâu rồi?
Phải chăng nơi đó, Người đang ngồi
Việc nước luôn tay, dòng đang vội
Mà sao to thế, tiếng “Ra- dô”?
Ai đó tắt rồi nhé, Bác ơi!
Để Bác viết xong, còn nghỉ ngơi.
Giật mình. Lặng im! Đừng, đừng tắt…
Cháu ạ, nơi đây… vắng tiếng người!
- Sáng nay cháu khóc, thật, Bác ơi!!!
Thương lắm, cụ già trong giấc mơ
Nay đứng đây rồi, Người hiện hữu
Tiếng lòng con, mà tưởng tiếng thơ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét