24 thg 9, 2009

Khuya


Chuông gió reo…
Lại nhắn gửi thầm thì?
Giật mình tỉnh giấc
Một nỗi đau âm ỉ
Có người đến
Cửa khép hờ
Bước vào, trống tênh hênh
Người đi mau chớ tiếc
Nhà có chủ!
Chủ chưa về?
Ừ, cứ để chênh vênh.
Ai biết.
Người khóc ư? Đi mau chớ tiếc
Đêm đã về, người cần chốn dừng chân!
Phía trước có ánh đèn
Đi mau, đang gần…
Mặc kệ nó, cơn say
Chỉ là ảo ảnh lâng lâng
Ngày mai tỉnh giấc!

Chuông gió reo…
Người đi rồi
Chủ nhà vẫn chưa về
Về chi vội?
Cửa cứ vẫn khép hờ
Đón trăng, đón gió, đón thơ…
Đợi.


4 nhận xét:

  1. Bài thơ như một thảng thốt chơi vơi trong đêm lạnh buốt cô đơn, như một nỗi chờ mong vừa hy vọng vừa tuyệt vọng. Và thật may mắn, tất cả đã thăng hoa thành cái đẹp nghệ thuật, như một đoá hoa trắng tinh nở trong vườn khuya, chào một bình minh sẽ đến. (Buicongthuan)

    Trả lờiXóa
  2. Em đã thực sự đợi một đồng cảm về “khuya”. Cảm ơn thầy thật nhiều! Những vần thơ của em đã thật đẹp vậy sao?

    Trả lờiXóa
  3. Người sau nói....
    Vần thơ đẹp vì đó là lời trái tim.Đáng khen cho người con gái đầy bản lĩnh.Nếm quá nhiều trái đắng.Song vẫn ngẩng cao đầu nuốt mật đắng vào trong.
    Nên hay không nếu ta chỉ một tâm hồn bé bỏng.Cớ chi gồng mình,cớ chi...?
    Thôi ta để đó thành ngôi nhà cổ.Trải lòng ra đón gió mới dịu lành!

    Trả lờiXóa
  4. Kính gởi người sau...
    Ta đợi một cơn gió dịu lành
    Để dĩ vãng trở thành cổ vật
    Ta chờ một bờ vai không lạnh
    Để bé bỏng ngã đầu, để khẽ gọi "anh!"

    Trả lờiXóa

Tin văn hóa mới nhận