Viết về mẹ, dẫu ngàn lời đã có
Con vẫn thèm gọi nhỏ:“má”… trong thơ!
Con đã lớn, nhưng chưa khôn! Mãi mãi chưa khôn khi còn vấp ngã, mãi mãi vấp ngã, khi còn đi trên đường đời. Con nhất định không lo âu, vì đường đời luôn có má!
Câu hỏi con thích nhất là hỏi “em giống ai”? Câu trả lời con tự hào nhất là trả lời “em giống má”! Giống cái nét duyên thầm dù không xinh đẹp bằng người, giống cái cười nhẹ nhàng, giống ánh nhìn tinh tế…con muốn giống tất thảy, và con đang làm tất thảy để giống má của con.
Con nhớ ngày má thay ba chắt chiu, gom góp để xây cái nhà nhỏ xíu, lợp lá. Cái nhà thiệt là xinh, mùa hè mát rượi, mùa đông…rét căm! Rét lắm, những đêm má tội nghiệp 2 chị em con nằm ngoài, má sợ gió lùa cửa trước ra cửa sau, má nằm với tụi con, rồi thức…
Con nhớ những mùa củ sắn rợp đồng xanh ngắt, má bỏ con lọt thỏm vào trạc sau, chở như chở sắn, ngút ngắt cười, con nhìn má đạp còng lưng thon… Má nhổ sắn đem cân, con khoái chí nhặt mấy củ con con bỏ vào túi áo rồi lém lỉnh liếc dòm bà chủ ruộng, bà cười hiền xua tay bảo không sao! Con toan chạy lon ton trên tấm thảm xanh ngút ngàn, má níu áo lấy lại bảo “củ chưa cân!”, rồi khẽ véo tai con, má bỏ lại vào túi mấy chùm sắn cân rồi. Con phụng phịu “hơ…chưa cân mới thích!”, má răn nhìn, con le lưỡi chạy đi…
Con nhớ những ông trăng tròn khuyết bao mùa vén mây dòm xuống khoảng sân sau nhà mình, thấy chỗ cây ổi chín thơm nức có luống rau ba vun, thấy má, chị hai, và con kéo ống quần qua khỏi gối, hì hụt đạp lên chỗ bao sắn ngâm trong thau. Con ngửa mặt dòm ông trăng cười khanh khách, má nhẹ nhàng biểu “từ từ con, dập sắn hết trơn nè…”
Con nhớ những đêm giông, bão về đầy hiên, rét tận đáy lòng…giấc người ta đang say, má con rời chiếc chăn ngồi dậy. Má chuẩn bị lấy hàng lên Sài Gòn cho kịp sáng. Con ngủ ngon lành, ừ, mới 1h khuya! Chiếc trạc tròng trành sau yên xe, má đạp qua rét mướt, má đi vào cơn giông…
Con tốt nghiệp cấp 3, nhớ lại hồi nhỏ xíu lớp 3, bỗng giật mình! Không có má, ngày đó con bỏ học vì mặc cảm nhà nghèo. Không có má, ngày đó con bị bạn bè xa lánh, thầy giáo chê học dốt, không thương. Không có má, ngày đó con không thể học giỏi nhất trường… Má nâng con lên khỏi lần quỵ đầu tiên đó, má nhắc cho con nhớ con đã học giỏi thế nào, má đánh thức dậy trong con những năng khiếu bẩm sinh từ truyền thống gia đình…Con nhận ra mình biết hát, biết múa, biết thích sinh hoạt Đội TNTP. Từ đó, má theo con trên mỗi bậc thềm thử sức. Con hát trên sân khấu thiệt to, khán giả thiệt đông mà nhìn xuống con chẳng thấy được ai, chỉ thấy mỗi mình má đang cười hiền vỗ tay, mắt má lóng lánh.
Con xa nhà lên BH trọ học, 3 năm xứ người với đủ bon chen, thử sức, con xông xáo cống hiến hết nhiệt tình sức trẻ. Mỗi bằng khen từ phong trào Đoàn con đem về nhà lại đổi lấy một ánh nhìn sâu thẳm tin yêu của má. Nhà mình đầy bằng khen, cậu đem treo lĩnh nghĩnh. Dù chả đáng là bao nhưng mỗi khi nhà mình đón khách má vẫn tự hào: “con gái út tôi!”
Con nhận được công tác sau 1 tuần tốt nghiệp cử nhân, má nở nụ cười mãn nguyện. Má gặp lại bên nhà nội con bằng cái nhìn thẳng, sáng trong, tự hào. Con má 2 đứa nên người! Má ơi, dù con vẫn đang đi chập chững, lần dò nhưng sẽ thuỷ chung với con đường chọn lựa.
Giờ đây, mỗi trưa trưa, lúc người ta ngủ, má con nằm lặng im bên chiếc ghế dài bật rado nghe con gái nói chuyện. Chuyện đông chuyện tây, cái chuyện chi má cũng nghe hết, miễn là chuyện từ chiếc radô! Một việc tưởng quá đỗi bình thường với bất kì ai đó, nhưng với má con lại là giây phút vui trọn vẹn, tin yêu muôn trùng! Gió trưa nồng luồn qua cửa sau vỗ về bên ngực má, khe khẽ hát…
Con gái má vẫn xuôi ngược nơi mảnh đất BH đầy rộng lượng, vẫn bình thường như bao đứa con gái đồng hương. Nhưng sâu thẳm nơi trái tim má vô biên, con gái đẹp giữa cuộc đời như một huyền thoại trong mơ!
Hoa Hạ
16h ngày 13.10.09
chào Hoa Hạ!
Trả lờiXóaem viết hay và xúc động lắm!
mẹ em chắc sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy cô con gái xinh ngoan đang từng ngày trưởng thành.
chúc em ngày vui nhé!
Cảm ơn người bạn chưa quen!
Trả lờiXóaBạn không để lại tên nên HT không biết là “anh” hay “chị”. HT viết chân thật, nên có lẽ vì vậy mà gây xúc động chăng?
Lần sau ghé thăm mời anh (hoặc chị) để lại tên để HT thăm nhà đáp lễ nhé, cảm ơn nhiều!
Có cảm nghẹn ở cổ và cay cay sóng mũi.
Trả lờiXóaTình cảm rất chân thành,viết hay.
Hãy mãi là "người con gái đẹp" HT nhé!
Má là "người PN đẹp" nhất cho đến giờ phút này HT được biết. "Con đang làm tất thảy để giống má của con..."
Trả lờiXóaCảm ơn người bạn luôn không cho HT thấy mặt, nhưng không sao, đồng cảm là tận tim, mọi thứ thuộc về bề ngoài chỉ là thước đo hữu hạn! (nếu đúng là "người", sẽ hiểu câu này)