17 thg 10, 2009
Chuyện về Bão
Trời lại mưa. Mấy hôm rồi cứ sáng lên mạng lướt báo điện tử lại thấy tin bão. Tối về mở TV xem tin tức, dự báo thời tiết cũng lại thấy bão. Đồng bào miền Trung không năm nào là không hứng chịu những cơn bão vô tình, vô tâm. Bão ngoài đó thổi vào tận trong này, lạnh buốt đáy lòng...
Tôi nhớ đứa bạn ngoài Huế. Cũng dân lao động nghèo, nhà có cái nghề làm chả truyền thống trong vùng ai cũng biết tiếng. Vậy mà mấy năm rồi bão vần vũ, cứ thổi bay cái nóc này lại gầy cái nóc khác, vài bận không chịu thấu cả nhà lục tục kéo nhau ra Nam trú nhờ. Nhớ lại mấy câu chuyện nó kể, tôi thấy thương! Không khác cảnh trên TV là mấy, khác chăng đây đúng là cảm xúc người thiệt việc thiệt trăm phần trăm không thông qua xướng ngôn viên! … “ Ôi nói làm chi ba cái bão có chi mô mà lạ? Có khi tui đang học bài, bão thổi qua cái vèo nghe rầm rầm trên mái, rồi nghe …mát rượi, bay vèo cái nóc! Lát sau lụt dâng lên, đầu tiên tui ngồi trên ghế, sau đổi cái ghế cao hơn, hết ghế đổi tui đổi tới tư thế, ngồi chồm hổm, rồi đứng cũng không còn chỗ cao mô mà đứng tới. Rồi lát nước rút, đó chỉ là mưa to, ngập lụt thôi. Bão thì nguy hơn nhiều…” Nghe nó kể về thiên tai mà cứ như …cơm bữa! Rồi một bận 2 đứa đang học bài, nhà nó bật TV, thấy đài đưa tin bão về ngay thị trấn Bảo Lộc, trường cũ cấp 2 nó sập, 1 thầy giáo chết. Nó bưng mặt khóc! Nhà nó kéo ra Nam lập nghiệp cũng vì tránh bão, nhưng tránh được nhà nó, còn hàng vạn ngôi nhà, mái ấm khác, trong đó có thầy cô, bạn bè… Hôm sau, nó lẳng lặng lên lớp xin quần áo cũ của mấy đứa khá khá, gửi ra quê.
Lại mùa bão đang về, bữa nay dạo blog thấy có mấy bài thơ hay của tác giả miền Nam chạnh lòng trước bão, tôi đọc còn thấy xót xót… Buồn, mở rado nghe, không ngờ lại bắt gặp một câu chuyện về bão. Giọng cô phát thanh viên ngọt ngào mà bữa nay trong câu chuyện này có vẻ trầm lắng… “Bỗng một giọng teen bên cạnh bàn tôi ngồi vụt nói như hét: í í, lỡ bữa đó mưa thì sao tụi bây? - Ờ há, hổng được à nghen, đi picnic mà mưa là toi đó! – Dzậy giờ sao biết được mà tránh đây trời? – Thì vô google search thử coi chứ sao! – search cái gì đây? – Thì thử đi, “bão”!” – Chời ơi, hổng có gì để biết hết chơn, toàn ba cái tin bão lụt chết chóc gì đâu không hà…” Nghe tới đó tôi bỗng tắt phụt cái radô, không biết câu chuyện này tác giả tận tai nghe nghĩ sao, chứ riêng tôi thấy …lạnh. Hình như bão lại ra tận trong Nam mình thì phải! Teen bây giờ laptop di động kiểu gì cũng không thiếu, chỉ thiếu chút suy tư. Chắc phải chờ trải nghiệm, mà gì chứ bão lụt, mấy ai muốn trãi nghiệm bao giờ? Không biết các teen trong câu chuyện kia có muốn k???
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét