23 thg 10, 2009

Thử






Em thử lòng anh, anh thử em

Thử đo sâu rộng, đoán cứng mềm

Anh thấy mắt em còn đầy bóng

Em biết tận lòng anh có thêm…





Anh muốn em là nội trợ viên

Muốn em thông thái, lại ngoan hiền

Cần em bền bỉ, yêu chung thủy

Anh có hững hờ, cũng an nhiên (?)



Em thích được anh nhớ, thường xuyên

Thích biết rằng anh muốn được phiền

Thích vẽ con đường cùng anh bước

Cùng anh san phẳng những chông chênh…



Anh vắng một ngày dạ rối bời

Em thì lo nghĩ, anh thảnh thơi

Ngờ đâu tim lỡ một lần vỡ

Mảnh ghép chưa tròn, lại đánh rơi…



Biết rằng tình kia muốn thử thêm

Thử cân kiên định, thử trốn tìm

Hỏi chiếc hôn kia nồng hay chát?

Thử mãi, nên ngày… đã sang đêm!


17 thg 10, 2009

Chuyện về Bão




Trời lại mưa. Mấy hôm rồi cứ sáng lên mạng lướt báo điện tử lại thấy tin bão. Tối về mở TV xem tin tức, dự báo thời tiết cũng lại thấy bão. Đồng bào miền Trung không năm nào là không hứng chịu những cơn bão vô tình, vô tâm. Bão ngoài đó thổi vào tận trong này, lạnh buốt đáy lòng...
Tôi nhớ đứa bạn ngoài Huế. Cũng dân lao động nghèo, nhà có cái nghề làm chả truyền thống trong vùng ai cũng biết tiếng. Vậy mà mấy năm rồi bão vần vũ, cứ thổi bay cái nóc này lại gầy cái nóc khác, vài bận không chịu thấu cả nhà lục tục kéo nhau ra Nam trú nhờ. Nhớ lại mấy câu chuyện nó kể, tôi thấy thương! Không khác cảnh trên TV là mấy, khác chăng đây đúng là cảm xúc người thiệt việc thiệt trăm phần trăm không thông qua xướng ngôn viên! … “ Ôi nói làm chi ba cái bão có chi mô mà lạ? Có khi tui đang học bài, bão thổi qua cái vèo nghe rầm rầm trên mái, rồi nghe …mát rượi, bay vèo cái nóc! Lát sau lụt dâng lên, đầu tiên tui ngồi trên ghế, sau đổi cái ghế cao hơn, hết ghế đổi tui đổi tới tư thế, ngồi chồm hổm, rồi đứng cũng không còn chỗ cao mô mà đứng tới. Rồi lát nước rút, đó chỉ là mưa to, ngập lụt thôi. Bão thì nguy hơn nhiều…” Nghe nó kể về thiên tai mà cứ như …cơm bữa! Rồi một bận 2 đứa đang học bài, nhà nó bật TV, thấy đài đưa tin bão về ngay thị trấn Bảo Lộc, trường cũ cấp 2 nó sập, 1 thầy giáo chết. Nó bưng mặt khóc! Nhà nó kéo ra Nam lập nghiệp cũng vì tránh bão, nhưng tránh được nhà nó, còn hàng vạn ngôi nhà, mái ấm khác, trong đó có thầy cô, bạn bè… Hôm sau, nó lẳng lặng lên lớp xin quần áo cũ của mấy đứa khá khá, gửi ra quê.

Lại mùa bão đang về, bữa nay dạo blog thấy có mấy bài thơ hay của tác giả miền Nam chạnh lòng trước bão, tôi đọc còn thấy xót xót… Buồn, mở rado nghe, không ngờ lại bắt gặp một câu chuyện về bão. Giọng cô phát thanh viên ngọt ngào mà bữa nay trong câu chuyện này có vẻ trầm lắng… “Bỗng một giọng teen bên cạnh bàn tôi ngồi vụt nói như hét: í í, lỡ bữa đó mưa thì sao tụi bây? - Ờ há, hổng được à nghen, đi picnic mà mưa là toi đó! – Dzậy giờ sao biết được mà tránh đây trời? – Thì vô google search thử coi chứ sao! – search cái gì đây? – Thì thử đi, “bão”!” – Chời ơi, hổng có gì để biết hết chơn, toàn ba cái tin bão lụt chết chóc gì đâu không hà…” Nghe tới đó tôi bỗng tắt phụt cái radô, không biết câu chuyện này tác giả tận tai nghe nghĩ sao, chứ riêng tôi thấy …lạnh. Hình như bão lại ra tận trong Nam mình thì phải! Teen bây giờ laptop di động kiểu gì cũng không thiếu, chỉ thiếu chút suy tư. Chắc phải chờ trải nghiệm, mà gì chứ bão lụt, mấy ai muốn trãi nghiệm bao giờ? Không biết các teen trong câu chuyện kia có muốn k???

16 thg 10, 2009

Mưa




Lãng đãng mưa…



Chỉ là những giọt nước từ trời

Mà sao mang lắm nhớ, mưa ơi?

Mang đủ mênh mông tràn mộng nhỏ

Mang vừa ảo tưởng phủ qua đời…

Mưa đã đầy thêm bóng của đêm

Xanh hơn ngàn lá, đẫm môi mềm

Chìm đắm trong mưa, hồn ngập lụt

Mưa tàn, thôi ướt nửa trái tim!







Mưa đùa…


Buồn buồn, mưa rủ gió đùa chơi

Gom bóng về đây, nước phủ trời

Thân tan thành suối, cây cũng khóc?

Tiếc gì? Hay tiễn lá vừa rơi…



15 thg 10, 2009

Bâng khuâng nhớ, chả thèm đề tên!






Chiều đã về, thảm xanh đằm trong mắt

Gió đi rong, cũng vít vội lá vàng

Sợi nắng muộn còn quàng mây, tím ngắt

Lặng lẽ. Thâm trầm. Bóng đợi ngày tan…





Chiều tan đáy mắt, chiều tàn.

Mắt mơ xa lắc, ngút ngàn! Mắt mơ…






Chiều tím, làm thơ, tím cả chiều

Mắt hiền nuốt chửng ráng mây phiêu

Trôi trong đáy mắt, mây ngoa ngoắt:

“Mong chả đầy gang, chắc gì yêu?”




...

Lòng đêm chôn chặt ráng hoàng hôn

Khi nắng đi rong chẳng chạnh buồn

Lòng em khâu kín lời chưa nói

Khi người xem nhẹ một nụ hôn…





14 thg 10, 2009

Níu vết xe lăn…

Cậu ngồi xe lăn, âm thầm lăn xe qua tuổi thơ con. Nay con khôn lớn, bánh xe cậu dần lăn vào bóng xế hoàng hôn cuộc đời. Lặng lẽ trôi, lặng lẽ lăn…




Ngày con còn phôi thai, má bối rối nghĩ ra cái tên, cậu từ tốn bảo “chờ xem trai gái!”. Ngày con chào đời, má mãn nguyện vì con là bé gái, nội ngoảnh mặt đi nén tiếng thở dài… Nội về, không thèm đặt lấy cái tên. Ba cười trừ, em đặt đi! Cậu lăn xe đón má về nhà. “Cầm kì thi hoạ - Xuân hạ thu đông. Xuân Cầm là chị, vậy em là Hạ Thi”.

Ngày cuối xuân gió mơn man thổi đón hạ về, ngôi nhà nhỏ con lặng lẽ khóc oa oa… ngày cuối tháng ba Hạ Thi chào đời, cậu đặt tên!
Má ba đi diễn phương xa, con bập bẹ gọi bà, gọi cậu bên nôi. Mỗi trưa nồng gió hiu hắt ngoài hè, cậu lấy sợi dây chuối hột phơi khô, một đầu cột vào võng nôi con nằm, một đầu thắt giữ nơi bánh xe lăn. Cậu đưa võng ngân nga: “…la la la, là la lá la…” Bạn bè con đi vào giấc ngủ trẻ thơ bằng lời ru ầu ơ của mẹ; má con vắng nhà, cậu đưa con vào giấc nồng bằng lời hát không tròn câu…

Con sốt phát ban, mũi chảy máu cam. Cậu lăn xe đun nước chờm khăn, con khóc tu oa, bánh xe cậu lăn gấp, ấm nước mới đun đổ ập, chảy tràn. Ấm nước vô tri, ấm nước không biết nghĩ suy… Con hết sốt lại chơi đùa cười nói. Cậu nằm li bì, đau buốt, mê man…
Cậu viết văn đăng báo, lấy bút danh “Anh Liệt”, con ngây ngô đôi mắt tròn xoe “sao không anh tuấn mà Anh Liệt? Cậu đẹp trai mà!” Cậu cười khì khì “đẹp trai mà liệt, trời, phải khoe chứ con!” Văn cậu đầy bóng, bóng xe lăn, bóng cuộc đời…
Con biết chạy lon ton, nhà mình tự nhiên chật chội hẳn. Cậu muốn con ra sân, cậu dành dụm tiền nhuận bút gửi ngoại mua xe 3 bánh mini. Con khoái chí leo lên tập chạy, cậu nheo mắt đọc mấy câu thơ con nhớ đến bây giờ: “…mua xe tí hon, bé chạy bon bon…”

Con học theo cậu làm văn đăng báo, bài “Lòng tốt” đăng Sông Phố ngày đó có niềm vui thơ ngây của đứa trẻ học lớp 1, có bàn tay nắn nót từng nét chữ của cậu con. Con đòi lấy bút danh cho oách, cậu cười hiền “Tên con đẹp, biết không?”. Con liếc mắt lém lỉnh “tên cậu đặt chứ gì!” cậu cười khanh khách “Con bé này lanh quá đi!”. Rồi lên cấp hai, thấy cậu làm thơ, con lại bắt chước. Bài đầu tiên “Theo bước chân cô” đăng dưới mái trường, cậu đặt tựa, cậu sửa từng vần thơ…
Con vào cấp 3, nhà đã có má. Má đi bán cả ngày, cậu cho con dẫn bạn bè về chơi. Bạn con đứa nào cậu cũng nhớ tên, mỗi đứa một cái biệt danh cậu đặt. Đứa “Thanh mộng”, đứa “Hạnh mập”, đứa “Thuỷ chả”… nghe mà dễ thương.
Cậu là thầy thuốc bất đắc dĩ nhà mình. Mỗi lần con đau bụng, trật chân, hay có bất cứ cái triệu chứng chi là lạ, con lại chạy về nhà “…cậu ơi!”.
Cậu sáng tác nhạc, không có ca sĩ hát, cậu một mình ngân nga… “Yêu ai, yêu người xa lạ, thương ai, thương người không quen…” Con đi học hát, hát đủ thứ tình ca, hát nhạc Trịnh, hát nhạc thầy con. Một ngày con về ngồi bên bàn cậu hát vang vang: “Yêu ai, yêu người xa lạ…” cậu ngỡ ngàng “trời con này thuộc nhạc cậu ta?” Con thuộc tự bao giờ, không hay… thuộc nhạc cậu như thuộc lòng cậu, thăm thẳm sâu!

Con bắt chước làm văn, làm thơ, rồi bắt chước luôn viết nhạc. Con viết được 1 bài rồi im re luôn cho tới bây giờ. Tự hỏi sao con hay bắt chước cậu, bắt chước nếp sống, bắt chước cái lối ăn cơm ít thức ăn, ăn hết rồi còn chừa lại 1 món ngon; bắt chước cả cái cách chắt chiu, dành dụm, má cho tiền ăn quà, tan học về túi vẫn còn nguyên… Cậu âm thầm, lặng lẽ lăn xe, vết để lại trong ngôi nhà nhỏ của mình, vết in trong tâm thức con, in màu ấu thơ…
Con đi học xa, nhà quạnh quẽ. Cậu vẫn đều đặn lăn xe mớm cơm cho ngoại. Cậu lại làm thầy thuốc chăm ngoại tuổi già, cái tật gì của ngoại cậu cũng thuộc hết, mỗi buổi con về, cậu đem kể con nghe. Con đem mấy cái bằng khen linh tinh về nhà, cậu lăn xe lạch cạch treo lên, không đủ đinh treo cậu đem chưng tủ. Bằng khen nhiều vì con được khen đủ thứ, nhưng không có thứ nào là không học được từ cậu buổi thơ ngây.
Rồi thấy má bật đài trong cái điện thoại di dộng mà nghe con nói chuyện, cậu lại gom được chút tiền đưa má mua radô. Má mua phải cây đèn pin có thể nghe đài (!), tiếng cứề rè không rõ lời con. Con chê đài dỏm, cậu ậm ừ … “kệ tao!”.

Rồi mỗi trưa nồng đan giấc quê, cậu không ngủ cùng má bật đài, lặng lẽ nghe, lặng lẽ chìm vào tiếng rè rè xen lẫn lời con đọc ban trưa.
Cậu lặng lẽ lăn xe đi suốt cuộc đời, đi qua tuổi thơ con, song hành cùng con mỗi bước con tập tành, chập chững lần dò trên con đường đời đang phía trước. Một ngày con về thăm nhà, thảng thốt nhận ra mắt cậu đã nhuốm màu thời gian, thảng thốt biết rằng những cơn đau hay về gấp gáp dìm cậu vào cơn mê, thảng thốt trông theo bánh xe lăn đang chậm dần… Thảng thốt sợ một ngày, cậu lặng lẽ lăn xe vào hư vô… Cậu ơi!


Làm sao con níu thời gian
Làm sao con giữ ngày tàn, sang đêm?

Một ngày xe đổ bên thềm
Làm sao con khóc? Lệ mềm, sợ tan…

Lòng con níu vết xe lăn…



13 thg 10, 2009

Con – Huyền thoại nơi tim má vô biên!





Viết về mẹ, dẫu ngàn lời đã có

Con vẫn thèm gọi nhỏ:“má”… trong thơ!


Vẫn biết trên đời đã có muôn vàn điều đẹp kể về mẹ; Có muôn vàn ngôn từ trau chuốt biểu lộ những tình cảm thiêng dành cho mẹ… Nhưng có tình cảm nào lại giống nhau, có sự ngợi ca nào lại là cũ kĩ…?

Con đã lớn, nhưng chưa khôn! Mãi mãi chưa khôn khi còn vấp ngã, mãi mãi vấp ngã, khi còn đi trên đường đời. Con nhất định không lo âu, vì đường đời luôn có má!

Câu hỏi con thích nhất là hỏi “em giống ai”? Câu trả lời con tự hào nhất là trả lời “em giống má”! Giống cái nét duyên thầm dù không xinh đẹp bằng người, giống cái cười nhẹ nhàng, giống ánh nhìn tinh tế…con muốn giống tất thảy, và con đang làm tất thảy để giống má của con.

Con nhớ ngày má thay ba chắt chiu, gom góp để xây cái nhà nhỏ xíu, lợp lá. Cái nhà thiệt là xinh, mùa hè mát rượi, mùa đông…rét căm! Rét lắm, những đêm má tội nghiệp 2 chị em con nằm ngoài, má sợ gió lùa cửa trước ra cửa sau, má nằm với tụi con, rồi thức…

Con nhớ những mùa củ sắn rợp đồng xanh ngắt, má bỏ con lọt thỏm vào trạc sau, chở như chở sắn, ngút ngắt cười, con nhìn má đạp còng lưng thon… Má nhổ sắn đem cân, con khoái chí nhặt mấy củ con con bỏ vào túi áo rồi lém lỉnh liếc dòm bà chủ ruộng, bà cười hiền xua tay bảo không sao! Con toan chạy lon ton trên tấm thảm xanh ngút ngàn, má níu áo lấy lại bảo “củ chưa cân!”, rồi khẽ véo tai con, má bỏ lại vào túi mấy chùm sắn cân rồi. Con phụng phịu “hơ…chưa cân mới thích!”, má răn nhìn, con le lưỡi chạy đi…

Con nhớ những ông trăng tròn khuyết bao mùa vén mây dòm xuống khoảng sân sau nhà mình, thấy chỗ cây ổi chín thơm nức có luống rau ba vun, thấy má, chị hai, và con kéo ống quần qua khỏi gối, hì hụt đạp lên chỗ bao sắn ngâm trong thau. Con ngửa mặt dòm ông trăng cười khanh khách, má nhẹ nhàng biểu “từ từ con, dập sắn hết trơn nè…”

Con nhớ những đêm giông, bão về đầy hiên, rét tận đáy lòng…giấc người ta đang say, má con rời chiếc chăn ngồi dậy. Má chuẩn bị lấy hàng lên Sài Gòn cho kịp sáng. Con ngủ ngon lành, ừ, mới 1h khuya! Chiếc trạc tròng trành sau yên xe, má đạp qua rét mướt, má đi vào cơn giông…

Con tốt nghiệp cấp 3, nhớ lại hồi nhỏ xíu lớp 3, bỗng giật mình! Không có má, ngày đó con bỏ học vì mặc cảm nhà nghèo. Không có má, ngày đó con bị bạn bè xa lánh, thầy giáo chê học dốt, không thương. Không có má, ngày đó con không thể học giỏi nhất trường… Má nâng con lên khỏi lần quỵ đầu tiên đó, má nhắc cho con nhớ con đã học giỏi thế nào, má đánh thức dậy trong con những năng khiếu bẩm sinh từ truyền thống gia đình…Con nhận ra mình biết hát, biết múa, biết thích sinh hoạt Đội TNTP. Từ đó, má theo con trên mỗi bậc thềm thử sức. Con hát trên sân khấu thiệt to, khán giả thiệt đông mà nhìn xuống con chẳng thấy được ai, chỉ thấy mỗi mình má đang cười hiền vỗ tay, mắt má lóng lánh.

Con xa nhà lên BH trọ học, 3 năm xứ người với đủ bon chen, thử sức, con xông xáo cống hiến hết nhiệt tình sức trẻ. Mỗi bằng khen từ phong trào Đoàn con đem về nhà lại đổi lấy một ánh nhìn sâu thẳm tin yêu của má. Nhà mình đầy bằng khen, cậu đem treo lĩnh nghĩnh. Dù chả đáng là bao nhưng mỗi khi nhà mình đón khách má vẫn tự hào: “con gái út tôi!”

Con nhận được công tác sau 1 tuần tốt nghiệp cử nhân, má nở nụ cười mãn nguyện. Má gặp lại bên nhà nội con bằng cái nhìn thẳng, sáng trong, tự hào. Con má 2 đứa nên người! Má ơi, dù con vẫn đang đi chập chững, lần dò nhưng sẽ thuỷ chung với con đường chọn lựa.


Giờ đây, mỗi trưa trưa, lúc người ta ngủ, má con nằm lặng im bên chiếc ghế dài bật rado nghe con gái nói chuyện. Chuyện đông chuyện tây, cái chuyện chi má cũng nghe hết, miễn là chuyện từ chiếc radô! Một việc tưởng quá đỗi bình thường với bất kì ai đó, nhưng với má con lại là giây phút vui trọn vẹn, tin yêu muôn trùng! Gió trưa nồng luồn qua cửa sau vỗ về bên ngực má, khe khẽ hát…

Con gái má vẫn xuôi ngược nơi mảnh đất BH đầy rộng lượng, vẫn bình thường như bao đứa con gái đồng hương. Nhưng sâu thẳm nơi trái tim má vô biên, con gái đẹp giữa cuộc đời như một huyền thoại trong mơ!

Hoa Hạ

16h ngày 13.10.09

Cảm ơn, sao nói thành lời…

(Gửi ông anh không biết đọc thơ…)

Cảm ơn người bạn đường xa

Cảm ơn người bạn…không già, không non(!)

Không già, tim biết còn son

Không non, vì đã …2 con cùng người!
 Lẽ nào gọi “chú”, nực cười?

Gọi “anh”, khéo lại có người…suy tư!

Hóa ra “anh”, “chú” đều …dư

Đan tim, tri kỉ! Chớ từ nghen …huynh!


Bữa nay kiểm tra blog thấy có thêm mấy cái trang trí lạ lạ, vẫn biết có người bạn hay chê, hay trêu, nhưng cũng hay âm thầm tô điểm, sửa sang ngôi nhà từ xa. Cảm ơn! Hoa …héo chỉ biết nói thế thôi. Đường còn xa, Hoa sẽ nhiều lần chịu gió, chịu nắng, chịu rét…không thèm ai làm hiên che chắn, chỉ cần chút nước, chút mặn mà của đất để Hoa đủ niềm tin, đủ vững bền mà …nghênh bão! Thế thôi.

9 thg 10, 2009

Làm sao?




Nhớ anh chẳng biết làm sao nói


Vì lỡ bảo “không - làm bạn thôi”


Giận anh đâu biết làm sao trách


Vì chả lẽ thưa… đã yêu rồi?


Đóng băng



Ngỡ ngàng anh bảo rằng yêu
Ngỡ ngàng anh đến, một chiều trung thu.
Biên Hòa đêm, thả lời ru
Anh về gửi lại thiên thu, nỗi niềm…

Em gom bóng đổ vào tim
Ngỡ ngàng, tim bảo: “đi tìm…người dưng”!
Em rời chiếc bóng trên lưng
Ngập ngừng, nhặt chút mùa xuân, ươm lòng…





Nụ tình chơm chớm trổ bông
Vươn vào giá buốt, mùa đông lấp đầy!
À, xuân đang ngủ! Nào hay?
Ngỡ ngàng. Tim bảo: “đến ngày…đóng băng!”








Nhìn thấy ghét!






Này anh! Cô gái kia…ai thế?


Sao anh không ngồi sang ghế bên kia?


Nói gì nói mãi, tía lia!


Cớ sao bàn kiếng chẳng chia nổi người?!










?


Anh đến khi lòng đang ngổn ngang
Chẳng nói năng chi, chẳng vội vàng
Khẽ chiếm lòng ta, rồi suy tính
Rồi chừa một chỗ để…hoang mang!


Trách





Trách sao buổi ấy đông người


Trách sao buổi ấy, anh cười riêng ta?


“Anh về thưa với mẹ cha


Tuần sau lên hỏi, em à…có tin?”


Trách sao trêu ghẹo vô tình


Trách sao ai nỡ lặng thinh, đêm này…


Lặng im


Anh cứ lặng im đi, ừ, anh nhé!
Lặng im nghe:
                     rớt khe khẽ,
                                        thời gian.
Lặng im đếm:
                     niềm tin
                                  nhẹ nhẹ tàn
Lặng im nhìn:
                     thong thả…
                                       giọt tình tan!









Anh cứ lặng im đi, giữa hoang mang!
Lặng im tiếc:
                    tình xưa
                                 gấp lỡ làng
Lặng im đo:
                   hình em
                               còn chăng mới?
Lặng im rồi
                  anh còn với..lặng im!

8 thg 10, 2009

Hương thủ đô



Chiều thu tháng 10, ngồi lặng im bên không gian cũ nơi quán cf quen, hút tầm mắt giữa mênh mang dòng nước sông Đồng Nai, tôi lắng lòng nghe cô ca sĩ bảo khẽ: “Ở thành phố hoa Mai, nhớ thành phố hoa Đòa…” dìu dặt lời tự sự, giọng ca bỗng chảy tràn trong tôi khoảng kí ức chưa lâu, kí ức về một phố Hà Nội ngây ngất nắng, ngây ngất gió đêm bên hồ Hoàn Kiếm. Đưa tay với ly cf, dòng nước đăng đắng tan nơi đầu môi, mát lạnh; tôi trở về với một đêm Hà Nội giữa tháng tám, trời thu…



…Gió trong lành đùa rặng liễu xanh non, vờn nghịch mấy sợi tóc tôi, bay bay… Hồ Tây là đây! Tôi vẫn thường nghe những câu chuyện về Hà Nội 36 phố phường trong thơ, trong văn, trong nhạc. Tôi vẫn quen những người bạn Hà Nội gốc. Tôi vẫn hát “Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa…” Tôi vẫn biết Hà Nội có Hồ Tây. Vậy mà đêm nay, cảm thấy Hà Nội còn có “hương thủ đô”, điều tôi chưa từng hình dung! Hương thủ đô vương vất trong làn gió đêm mơn man bên hồ, mang theo hình ảnh những con đường êm ả chạy; những hàng cây ướp mùi sương đêm lành lạnh, dịu ngọt; những góc chợ với giọng rao đậm chất Bắc…mang theo hình dáng sừng sững uy nghiêm của cột cờ Lăng Bác, và mang theo hình Bác trong lăng, im lặng, mỉm cười…

Gió đêm nhè nhẹ, đằm thắm mà gửi gắm bao điều! Hương thủ đô mang hình dáng Việt, sóng sánh trong làn nước trong veo nơi ao cá Bác Hồ, dìu dịu lắng vào cơn gió thanh thanh quẩn quanh cây vú sữa dưới chân nhà sàn; đậm đà trong ly cà phê quán cốc nơi hồ Tây; ẩn mình trong tiếng rao hàng cô thiếu nữ chợ Đồng Xuân… Lần đầu tiên, tôi được sờ vào cái không gian cô đọng những xúc cảm của đêm. Lần đầu tiên, đứa con gái Miền Nam cảm được cái mùi hương không đâu thay thế: hương thủ đô đằm thắm, vững bền!

Tôi đi dạo lang thang trên bờ Hồ Hoàn Kiếm, thấy tháp rùa đêm tỏa sáng, đẹp lung linh. Câu hát từ lâu ngủ vùi trong kí ức chợt bừng tỉnh, ngân nga… “ nhớ tiếng dương cầm thoảng đêm gió bấc, nhớ tháp Rùa ngàn năm, vẫn trẻ cùng tuổi xanh…” Bước chân lạc dài trên con phố im lìm, lắng đọng hơi thở ngàn năm Thăng Long; nghe văng vẳng bên bờ hồ tiếng thì thầm của đôi lứa say trăng, say thơ; thấy cô hàng nước giấu ánh nhìn làm duyên với du khách; nhìn du khách, tôi khẽ mỉm cười… Hà nội ơi!




Dừng chân nơi quán cốc bên bờ Hồ Tây, con đường Thanh Niên tấp nập sao không hề ồn ã? Để cho nhánh liễu tự do bông đùa với mái tóc mềm sương đêm, tôi chọn chiếc bàn sát bờ nước, thấy sao trời dập dềnh kì ảo trên mặt hồ loang loáng sắc màu.

Anh phục vụ thật dễ thương, nụ cười hiền trong bộ áo trắng tinh, cất giọng con trai xứ Bắc mời khách dùng nước. Tôi nhẹ nhàng xin một ly trà đá, giật mình với cái chất giọng gái miền Nam đặc sệt vị quê hương. Anh phục vụ mỉm cười: “Thưa cô, ở đây không có trà đá, chỉ có lọc đá thôi…” Tôi tròn xoe mắt ngỡ ngàng, rồi khẽ gật đầu: “Cho em xin một cốc lọc đá!”

Có anh nhà văn nói với tôi rằng: “Mọi thứ sẽ chuyển đổi về cả lượng và chất, thứ duy nhất còn trường tồn là Văn hóa.” Tôi mỉm cười uống cốc lọc đá mát lạnh, trong lành. Gió Hồ Tây mơn man thổi. Hà Nội là đây, đẹp vững bền!

7 thg 10, 2009

Lạc

Yêu anh, yêu cả họ, dòng

Yêu luôn cái nghĩa…vợ chồng nhà anh!

Mình em đi lạc đã đành

Anh còn khăn gói song hành… đùa chăng?!

Nhớ





Ngày hôm qua


Nỗi nhớ em đầy đặn


Ừ, dẫu rằng có vị mặn


Đầu môi.


Nay sờ vào tim,


Chạm nỗi nhớ…. Buông lơi!


Trôi tuột kẽ tay


vướng tiếng thở dài


Tan…






Tin văn hóa mới nhận