11 thg 10, 2011

Chuyện đóa hoa đêm…

Bỗng nhiên, đêm lại trắng dù một mình. Có lẽ, một mình mới trắng đêm! Những vần không kịp thành thơ, đành vậy. Có khi đăng chỉ để ngày mai gở bỏ... Chúc đêm ngủ ngon!


 
Một đêm trắng…
Đêm, sao lại trắng?
Trắng ý niệm
Trắng màu hoa
Trắng lòng ta
Trắng đêm!

Một đêm trắng…
Ta vật vã lục tung những mệt nhoài
Tìm gì?
Bóng.
Bóng ai?
…Tim!

Ta chẳng phải là loài hoa một đêm
Nở một đóa rạng ngời rồi vụt khép
Vậy mà giọt sương nồng nàn cũng khẽ rớt vào lòng, ban phép
Không hình hài, đành khép lòng trinh…

…Một đôi lần đến, như người tình
Để cho trời đất báo tin lành
Vẫn bình an… (*)

Giọt sương ơi, tan…tan…
Để những cánh trắng ấp ôm không còn nghe nhức nhối
Giọt sương ơi, thổi…thổi…
Để lạnh dần những hơi ấm vĩnh hằng
Giọt sương ơi!... Vì sao đóng băng?
Bởi những cánh hoa e ấp không còn màu trắng
Bởi đã nở một lần
Để khép lại ngàn năm!

…Một đôi lần đến, như người tình
Một đôi lần đến, và lặng thinh…
Hoa đã khép, sương chưa kịp đón bình minh
Sương đóng băng
Để vẹn nguyên trong lòng hoa
Tỏa sáng!
Và lặng thinh
Để hóa một vĩnh hằng.

Đêm
Một đêm trắng?
Đơn độc
Lang thang
Tan…

Đêm, một đêm trắng…
Đêm, sao lại trắng?
Trắng ý niệm
Trắng màu hoa
Trắng lòng ta
Trắng đêm!

Đêm trắng, 2h28 AM 11/10/11
(*): TCS


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tin văn hóa mới nhận