2 thg 11, 2011

Mưa...


Mỗi khi trời mưa, tôi thấy mình vô nghĩa! Vô nghĩa cả cuộc đời, khi sự trống trãi tràn về theo mỗi cơn mưa……

Từng kỉ niệm là mỗi hạt mưa
Mưa rớt xuống giọt nào, kỉ niệm rơi giọt ấy
Mưa thấm vào đất để ấp ôm, trang trãi
Kỉ niệm thấm vào em, hoang hoải, xót xa…
Anh!
Mỗi giọt mưa sa, một lần trời đau quặn
Kỉ niệm tình mình rơi rụng…
Anh có quặn đau?

21 thg 10, 2011

Buồn...

Đêm nay, ta thực sự buồn! Một vài điều được vỡ lẽ...
Có lẽ, từ mai mọi việc buộc phải khác.
Không muốn nhớ nữa.
Chỉ còn lại duy nhất 2 chữ:
Tổn thương!
Sâu sắc...

Lần đầu tiên ta thảy lên blog không phải một bài thơ. Tâm trạng chưa bao giờ có.
Đau dài lâu!

11 thg 10, 2011

Chuyện đóa hoa đêm…

Bỗng nhiên, đêm lại trắng dù một mình. Có lẽ, một mình mới trắng đêm! Những vần không kịp thành thơ, đành vậy. Có khi đăng chỉ để ngày mai gở bỏ... Chúc đêm ngủ ngon!


 
Một đêm trắng…
Đêm, sao lại trắng?
Trắng ý niệm
Trắng màu hoa
Trắng lòng ta
Trắng đêm!

Một đêm trắng…
Ta vật vã lục tung những mệt nhoài
Tìm gì?
Bóng.
Bóng ai?
…Tim!

Ta chẳng phải là loài hoa một đêm
Nở một đóa rạng ngời rồi vụt khép
Vậy mà giọt sương nồng nàn cũng khẽ rớt vào lòng, ban phép
Không hình hài, đành khép lòng trinh…

…Một đôi lần đến, như người tình
Để cho trời đất báo tin lành
Vẫn bình an… (*)

Giọt sương ơi, tan…tan…
Để những cánh trắng ấp ôm không còn nghe nhức nhối
Giọt sương ơi, thổi…thổi…
Để lạnh dần những hơi ấm vĩnh hằng
Giọt sương ơi!... Vì sao đóng băng?
Bởi những cánh hoa e ấp không còn màu trắng
Bởi đã nở một lần
Để khép lại ngàn năm!

…Một đôi lần đến, như người tình
Một đôi lần đến, và lặng thinh…
Hoa đã khép, sương chưa kịp đón bình minh
Sương đóng băng
Để vẹn nguyên trong lòng hoa
Tỏa sáng!
Và lặng thinh
Để hóa một vĩnh hằng.

Đêm
Một đêm trắng?
Đơn độc
Lang thang
Tan…

Đêm, một đêm trắng…
Đêm, sao lại trắng?
Trắng ý niệm
Trắng màu hoa
Trắng lòng ta
Trắng đêm!

Đêm trắng, 2h28 AM 11/10/11
(*): TCS


6 thg 6, 2011

Viết Vội Ngày Hoang Tàn…


Tôi cô đơn, ngay trong chính sự ồn ào, năng động của tuổi trẻ!

Lại một ngày nữa
Tôi lang thang tìm mình, trong những gương mặt người…
Lại một ngày nữa,
Tôi tự gạt mình
Đã thấy nhau…

Anh xa em
Trăng cũng lẻ. Mặt trời cũng lẻ
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn? *
Lẻ và lẻ, gặp nhau đâu thành chẵn?
Cô đơn này, đâu thể xóa cô đơn…

Hỏi vì sao? Cùng hỏi – cùng đau
Vì núi đã dần mòn theo roi gió
Người không nói, mà lặng im là lửa
Đốt cháy lòng. Thương tổn những cô đơn!

* Cảm ơn những vần thơ Hữu Thỉnh đã cho tôi một phút ngỡ ngàng!

23 thg 2, 2011

VẼ TRANH


 Tình cờ đóng khung một góc nhìn, lướt qua, tư duy, rồi vẽ nên một bức tranh dang dang dở dở, như muôn vàn câu chuyện tình trên đời, như ta...

Ngâm nga một suối đàn nhà bên
Câu chuyện tình buồn, chưa đặt tên
Đàn hân hoan, nồng nàn
Kể một tiểu thuyết dở dang…

Nàng ngồi vắt tréo chân
Môi mím nhẹ một nửa nụ chưa thành xuân
Mắt đắm vào dòng suối nơi chàng
Chàng đắm đuối bên đàn
Những thác tràn cuộn chảy
Nhịp vội vã, giục giã
Nhịp đợi…

Những tình khúc lần lượt đi qua
Không đầu không cuối
Tình khúc thiếu nốt
Thừa nhịp.
Tình khúc không thành bài, nhưng đã là lời ca
Vô hình, tim vội đơm hoa.

Nàng giật mình mím nửa nụ xuân chưa khịp nở
Khép lại màn sương mắt giăng mơ
Đi vội ra cửa
Trốn chạy suối đàn
Nàng đánh rơi khoảnh khắc chờ, một nửa…

Chàng luyến tiếc suối đàn thừa nhịp lửa
Ngắt vội dòng, nốt thiếu càng chơi vơi
Mạnh tay ngược đãi phím ngà
Rồi lặng lẽ bản tình ca kết thúc
Lần này nhịp vừa, đủ nốt
Câm lặng nhìn, tim rụng bông hoa…

Nàng đi,
Đánh rơi một khoảnh khắc
Chàng câm lặng
Tim rụng một bông hoa
Lấp lửng một thảng thốt, hiu hắt
…sâu trong nhà.

Tin văn hóa mới nhận