19 thg 8, 2010
Cổ tích điều Vĩnh hằng
Em tin vào những điều vĩnh hằng
Khi chưa chắc vĩnh hằng là có thật?
Anh tin vào trò đời nghiệt ngã
Như một tín điều.
Một ngày
Hai ngày
Một năm
...Nhiều năm
Điều vĩnh hằng trở nên lung lay xiêu vẹo bởi trò đời nghiệt ngã
Em giữ chặt
Một tay
Hai tay
Quyết buộc chặt cả cuộc đời..
Anh bình thản mỉm cười
Bởi tin vào những trò đời nghiệt ngã
Như một tín điều.
Em dùng cuộc đời không buộc chặt được điều vĩnh hằng em-tự-đặt-tên
Bởi nó chẳng thể vĩnh hằng
Khi buộc chặt bởi cuộc đời đang ngụp lặn trong hoài nghi mà nhầm tưởng là oxy nuôi cơ thể!
Em muốn gào lên
Mong tiếng thét chứa nội lực của tình yêu sẽ đập tan mọi vật
Không có hiệu ứng gì
Vì nội lực trong tiếng thét chỉ là lòng ghen!
Em im lặng
Ngẩng-cao-đầu-nuốt-mật như em vẫn được khen.
Tự hỏi đến bao giờ cái đầu ngẩng cao kia thấy mỏi?
Anh bình thản mỉm cười
Tín-điều-những-trò-đời-nghiệt-ngã vẫn rong chơi.
Một ngày
Anh dạy em làm quen với những trò đời
Nhìn nghiệt ngã như một thứ đồ chơi mang trong mình cái tên quy luật
Chấp nhận quy luật
Chấp nhận trò chơi.
Lần bước chân trần qua một rừng gai không hình ảnh
Em nhìn thấy
Anh không
Gai đâm vào chân em, máu chảy đông thành đôi hài bảo vệ
Gai đâm vào tim em, máu thấm đỏ lớp áo mặc bên ngoài
Em khóc
Anh hét
Anh hét
Em khóc
Hét và khóc
Khóc và đi
Cho đến khi đôi hài máu dưới chân em trở thành một phần cơ thể
Chiếc áo mặc bên ngoài đã hóa một làn da
Em đi theo với lòng tin anh dẫn đường phía trước
những ngọn gai không hình ảnh mờ dần
Em nhìn về phía đã qua
Thấy vệt máu nở thành hoa
Em nhìn lên phía chưa tới
Thấy dịu kì một nguồn sáng không rõ tên
Anh bình thản mỉm cười
Đến khi nào mắt em không còn nhìn thấy những ngọn gai
Em sẽ bước qua chúng như một điều tất yếu
Đến khi nào máu em không còn chảy
Khi đó những điều tất yếu đã chẳng thể làm em đau
Em bắt đầu tin vào những-điều-nghiệt-ngã
Và nguồn sáng phía trước
Em nhận ra trong đó một hình tượng em-tự-đặt-tên, trở về như xa lắm từ muôn ngàn thế kỉ trước
Nguồn sáng của em
Tình yêu của em
Có tên gọi Vĩnh Hằng!
Vu vơ
Có những thời gian không màu, trống rỗng. Trôi qua vô nghĩa. Cả ngày trời chẳng làm được tẹo nào ra hồn. Tiếc. Hoang mang. Níu. Vô ích!
Nếu sự nhớ kia là phạm pháp
Có lẽ em đã phải hầu tòa
Và nếu yêu anh là án tử
Chắc chắn em giờ đã ra ma!

17 thg 8, 2010
Hạnh phúc là đấu tranh!
Đến khi ta giở ra xem lại những câu chữ hiền lành viết cho mùa mưa cũ, thì là lúc mùa mưa mới sắp qua đi mất rồi... để lại những sụt lở.
Mùa mưa cũ, ta viết cho những xúc cảm triền miên tan chảy trong "những giọt nước từ trời". Mùa mưa mới, ta để cho nó qua đi, rồi viết cho những cái không thể gọi tên, không đọng nổi thành 1 cảm xúc.
Mùa mưa cũ, ta hiền lành với những buồn, những nhớ, những hy vọng... Mùa mưa mới, ta rửa trôi tất cả trong vô hình, để hiện hình một khao khát được đâm chồi từ nỗi đau và nuôi dưỡng bởi chai sạn của xúc cảm, bởi đông cứng của lòng nhân.
Những mùa hiền, những đoạn kết nở hoa trên hy vọng chỉ là ảo tưởng đã trôi theo mùa mưa cũ.
Cái còn lại là chiến đấu, là trân mình nuốt lấy những chất đắng biết chắc là không ngọt, những quyết định không phải là đứa con của lòng từ thiện, cả nể...
Hạnh phúc là đấu tranh! (Mac)
Ta sẽ đấu tranh đến cùng để có được mi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)